Lối Xưa Mây Ngàn
Bọ du - Bọ đi chơi! - Printable Version

+- Lối Xưa Mây Ngàn (http://www.loixuamayngan.net)
+-- Forum: Lối Xưa | Mây Ngàn (/forumdisplay.php?fid=23)
+--- Forum: Gác Trầm Hương (/forumdisplay.php?fid=7)
+--- Thread: Bọ du - Bọ đi chơi! (/showthread.php?tid=4648)

Pages: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - Bọ Già - 05-15-2013 05:25 AM

Qua hết con đường Nakamise này, con đường mà bất cứ tour du lịch nào cũng đưa du khách đến xem - là vào đến khuôn viên chùa Senso - ji - nghĩa là chùa Quan Âm, Kannon temple. Giữa vuông sân rộng là chiếc đỉnh đồng nghi ngút khói hương, thiện nam tín nữ xúm xít vẫy, phất, quạt sao cho khói hương vương vào người càng nhiều càng tốt theo tin tưởng sẽ được nhiều phước lành ban đến từ thần thánh. Bọ nhớ ngày xưa ở Việt Nam mình không có tục này, nhưng nay hầu hết các chùa chiền tại VN đều trông thấy cảnh vẫy khói cầu phúc này!

(Hình bị mất)

Bên tay trái, là dãy nhà bán những quyển hình như là kinh kệ, che khuất tầm nhìn của chiếc tháp 5 tầng trong mắt Bọ:

(Hình bị mất)

Bên tay mặt là nơi xin xăm và 1 dãy hộc tủ đựng lời bàn. Hai vợ chồng Bọ cũng chen vào lấy xăm thử; quẻ xăm của Bọ hình như là trung trung, không có gì lạ. Nhưng quẻ xăm của ông Bọ thì kinh lắm nhé: quẻ trung thượng, đại khái ý nói năm nay sẽ gặp lại người xưa đã chờ đợi từ lâu! Chẳng hiểu có ứng hay không, chỉ thấy ông Bọ lẳng lặng buộc quẻ xăm vào dãy song tre gần đó để trả lại thần thánh. Hỏi: Không chờ gặp ai sao mà trả xăm lại? Ổng gạt phắt đi: Nhảm!!!

Chùa Quan Âm rõ ràng không phải là chùa thuộc Thần Đạo, nhưng ngưồi Nhật vẫn có thói quen thanh tẩy trước khi vào chốn tôn nghiêm, nên ngay phía ngoài chánh điện là hồ nước để tín đồ rửa tay chân cho sạch thân thể (OK, rửa tay, không có rửa chân!), xúc ngụm nước cho thanh tịnh ngôn từ....

(Hình bị mất)

Bọ không bước vào chánh điện, quay trở ra bên ngoài. Vừa hay có đám rước, không biết là rước cái chi chi nhưng người ta xúm xít đông vầy để xem.

(Hình bị mất)


Ngày lành tháng tốt, quay lưng lại các Mệ sửa soạn lên xe lửa ra về thì vừa đúng 12 giờ trưa! Ngay trụ sở phòng quảng bá du lịch Nhật "Asakusa Tourist Information Center" có màn trình diễn rước kiệu của chiếc đồng hồ Seiko! May ơi là may! hình nhân ngộ nghĩnh: 6 người phu mặc quần áo truyền thống Nhật khiêng một cổ kiệu lui tới theo điệu nhạc, hai cổng nhỏ 2 bên có tiểu đồng múa rồng!

(Hình bị mất)

Ghé Tokyo chỉ có 2 ngày và lúc trở về sẽ không được ra ngoài, hai vợ chồng thử đi tìm xem hoa đào hy vọng có hoa nở sớm chăng? Tiếc thay cuối tháng 3 mà trong công viên Ueno những cội đào già vẫn còn ngậm nụ, thôi đành đi Shinjuku và Akihabara mua ít quà Nhật ....

Shinjuku là 1 trong những khu sầm uất nhất nhì Tokyo sau Ginza (đắt, rất đắt), trạm xe lửa Shinjuku cũng vậy, là nơi giao tiếp của 7 line xe trong nội/ngoại thành phố Tokyo nên lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp người đi lại tấp nập. Nhìn bản đồ các tuyến xe của Tokyo, Bọ nhức cả đầu, hoa cả mắt không biết mình làm sao mà gỡ rối cái đám những giây nhợ đủ màu lòng thòng như thế này (Bọ cố ý không resize ảnh này, để các bạn có thể xem được những chi tiết nếu cần) Và thật ra thì cũng không quá rắc rối, cứ lần theo từng màu mà ra hết, vả lại, Bọ chấm điểm hệ thống subway của Nhật là hạng nhất trên thế giới vì vừa hữu hiệu lại vừa sáng sủa rất dễ xử dụng, cái đống lòng thòng đủ màu bên dưới chỉ là lòe mắt ta thôi, đừng có quá sợ!:

Và đúng là lần lần, thì cũng tìm được lối ra [Image: smiling.gif]

Ghé vô Takashimaya Time Quare shopping center để mua rượu Saké về làm quà. Ôi chao, hết khổ vì dây nhợ lại đến khổ vì rượu! Suốt 1 tầng hầm, trên tường hàng dãy kệ, dưới sàn cũng hàng chồng những rượu là rượu xếp thành chồng cao ngất ngưỡng! Với kẻ thiểu lậu kiến thức về rượu là Bọ đây thì làm sao lựa mặt để chọn hàng?? Thôi thì theo thể thức người dốt nát, cứ chọn chai nào bề ngoài đẹp đẽ (chắc lúc đó mất cảnh giác quên cả câu dạy của ông bà mình là "chiếc áo không làm nên thầy tu" ), giá cả vừa phải là mua! Mua hơn 10 chai nhỏ xinh, phải trông thấy người bán hàng cẩn thận gói thành 10 gói quà nhỏ xinh đầy tính mỹ thuật, lỡ tay xếp 1 nếp xếp không vừa ý ông ta (chứ đối với Bọ đây thì đã trên tiêu chuẩn rồi), vừa cúi đầu xin lỗi vừa xé toạt lớp giấy gói và gói lại. Cử chỉ hành động cẩn trọng như 1 ông lang bốc thuốc chỉ sợ sai chút phân lượng sẽ ảnh hưởng đến tính mệnh của người bệnh, mới biềt ông ta coi trọng công việc và tôn trọng khách hàng đến mức nào!

Đó là mua rượu! Còn muốn mua đồ điện thì phài đến khu Akihabara: Ló mặt ra khỏi trạm subway, tai đã nhận đầy tiếng loa rao hàng ầm ỉ, mắt đã nhìn thấy những tòa building rao bán các sản phẩm, tay thì nhận được ngay những gói tissue nhỏ trên đó quảng cáo tên cửa tiệm.... đúng là 1 cách tiếp thị đưa thẳng sản phẩm đến người tiêu thị và không phí phạm chút gì hết (thay vì những tờ rơi thì chỉ có vất vào cho bác thùng mà thôi!) lại tiện cho du khách như Bọ đây đang sụt sịt mũi vỉ khí lạnh cuối đông có cái để dùng!

Tiệm lớn nhất, có đến cả chục tầng lầu, đỉ mọi mặt hàng từ đồ điện tử đến các mặt hàng điện gia dụng là tiệm LAOX

(Hình bị mất)

Gặp 1 đoàn khách từ VN sang, dáng như toàn là cán bộ! Có khác chính kiến đi nữa thì cũng có thể cười hỏi thăm vài đôi câu bằng tiếng mẹ đẻ, thật là khỏe cho cái miệng (cứ phải xài tiếng Anh) và cái tay (cứ phải khua tay làm dấu vì người ta không hiểu tiếng Anh Smile

Quà đã có , rời nước Nhật sang Mỹ, hay đâu tại phi trường Narita vừa khéo lại gặp ngay màn quảng bá mùa Xuân với những cành anh đào, và 2 cô mặc kimono song tấu đàn dây Koto (giống tựa đàn tranh của mình) các bản nhạc quen thuộc, trong đó có bản Sakura!


(Hình bị mất)


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - Bọ Già - 05-15-2013 06:01 AM

Rời Nhật, hai vợ chồng Bọ sang Mỹ. Viết về những ngày trên đất Mỹ thật không dễ cho Bọ, nhất là những nhận xét rất khách quan và có thể phiếm diện của Bọ có thể làm nhiều bạn đang ở Mỹ không vui! Nhưng Bọ là ai mà dám nói về văn hoá và xã hội của 1 quốc gia rộng lớn như nước Mỹ chứ??? Cho nên, viết về nước Mỹ như để tròn mạch viết của những chuyến đi, còn thì Bọ chỉ nói về những điểm chung chung và sẽ lướt qua 1 cách nhanh chóng!

Đất Mỹ - đầu tháng 4, 2006

Chuyến bay American Airlines từ Tokyo sang Mỹ đáp xuống sân bay Dallas Fortworth vào buổi sáng rực nắng, chuyến bay đêm, và Bọ chú ý nhận xem lúc bay ngang đường phân giới giữa ngày và đêm (vô hình) trên trái đất có gì khác biệt! chẳng có gì vì lúc 12 giờ 59 khuya và 1 giờ sáng trời vẫn tối đen như nhau, chỉ là sự phân định của khoa học trong sự chia múi giờ! Bay từ Tokyo sang Dallas có nghĩa là bay từ hướng Tây sang hướng đông và ngược chiều quay của trái đất nên bóng đêm hầu như theo đuổi suốt chuyến bay! Chỉ khi bay gần tới địa phận nước Mỹ thì mới thấy ánh sáng và rồi ánh nắng lên rất nhanh.

Làm thủ tục nhập cảnh nước Mỹ! Mang thông hành Kăng Gà Rù nên được miễn thị thực, nhưng nhân viên di trú làm cái quái gì vậy kìa? Vợ chồng Bọ đây tuy không phải người tốt lành tuyệt hảo, nhưng chắc chắn cũng không (chưa) phạm tội hình sự nào ngoại trừ vài lần lãnh giấy phạt vi cảnh vì tội đậu xe quá giờ quy định hoặc chổ cấm đậu! Nhưng sống 25 năm (1980-2006) trên xứ Úc mà chỉ có chừng 3 giấy phạt nào có phải là nhiều? Sao bọn này lại bắt vợ chồng Bọ lăn tay? may là mực lăn tay thời đại mới không làm bẩn tay (và bẩn tâm hồn) và Bọ tự an ủi là sau trận 11 tháng 9 người Mỹ có thất kinh hồn vía mà đề phòng cẩn mật thì cũng có thể thông cảm được; và đây cũng là chuyện "mất bò mới lo rào dậu"!

Xong, nhận được lời chúc "những ngày du lịch tốt đẹp tại Mỹ Quốc" của anh nhân viên di trú - Dù sao cũng phải nhận là nhân viên kiểm dịch quarantine của Mỹ không khắc khe như kiểm dịch Úc - và lấy hành lý. Chuyển từ khu quốc tế sang khu nội địa chờ máy bay về North Carolina. Đến đây mới thấy cái to, cái rộng, cái lớn của nước Mỹ người Mỹ! Sân bay rộng mênh mông, mua 1 ly cà phê: ly cà phê to khủng khiếp nhưng lại lểnh loãng nhạt như nước ốc, uống xong chỉ tội đi toilet! Và đây, lần đầu hai người nhà quê có dịp xử dụng toilet công cộng toàn bằng inox: từ bồn cầu, bồn rửa tay cho chí cửa vào đều lạnh tanh sáng loáng inox! lạnh lùng chứ không ấm áp....

Dallas Fortworth ký tự DFW là đại bản doanh của hãng American Airlines (viết tắt/mã số AA), trong khoảng chờ chuyển tiếp chuyến bay, Bọ có dịp nhìn thấy sự nhộn nhịp trên đường băng: nước Mỹ rộng lớn, người đi từ tiểu bang này sang tiểu bang khác bằng đường hàng không do tiện lợi về thời gian và với đà phát triển của kỹ nghệ hàng không giá vé nội địa không mắc mỏ là mấy! Họ xử dụng máy bay loại nhỏ nhẹ và trên đường băng, Bọ tận mắt lần đầu nhìn thấy máy bay lên xuống thả khách và đón
khách với một tốc độ và số lượng kỷ lục, cứ như hồi xưa ở Việt Nam mình xử dụng xe đò ở bến xe đò miền đông ấy! chính chiếc máy bay đưa hai vợ chồng Bọ từ DFW đến North Carolina là 1 trong những chiếc Embraer với sức chứa tối đa chỉ độ vài chục người như thế! Đây là chiếc máy bay thân rộng Boeing 777 đã đưa Bọ tới Mỹ:

(Hình bị mất)


Có điều tiếp viên hàng không Mỹ là những tiếp viên ẹ nhất trong các hãng máy bay mà Bọ từng đi qua. Thái độ của họ như là "I am too good to serve you!". Nhưng excuse me! nếu vậy thì làm ơn chọn ngành nghề nào không dính dáng tới hospitality cho thiên hạ nhờ! Đây là điểm dở nhất của người Mỹ, và cả trong vấn đề phục vụ: Bọ đến từ 1 quốc gia không có thói quen cho tip, tiền service được tính rõ ràng triong hoá đơn là thêm 10% cho service. Nhưng khi đi chơi, nếu gặp người tiếp đãi ấm áp niềm nở, Bọ cho rằng tip là 1 điều nên làm để cho người phục vụ biết mình hài lòng với cách tiếp đãi khách của họ. Ở Mỹ, Bọ có cảm tưởng mình bị buộc phải cho tip: ai đời họ bưng dĩa thức ăn đặt cái cộp trước mặt mình, thức ăn gần như văng ra khỏi dĩa rồi ngoe ngẩy đi tuốt, miệng vẫn nhóp nhép nhai chewing gum mà biểu mình cho tip thì có khác gì móc túi mình? Đúng là bị móc túi, vì không tip thì không được!!! Thật là Bọ không quen nổi với cái văn hoá tip ở Mỹ!

Chuyến đi này chủ đích là thăm gia đình nên thời gian phần lớn là những hàn huyên và gặp gỡ vài người thân quen. Cô em cũng lái xe đưa hai người khách phương xa đi xuyên suốt 3 tiểu bang để Bọ Giai thăm một 1 người bạn từ tuổi nhỏ cho đến suốt thời kỳ đi học hiện đang sống ờ Savannah, tiểu bang Georgia, tiểu bang bối cảnh của chuyện Cuốn theo chiều gió với nàng Scalett và chàng Rhett! Đường từ trung tâm thành phố Savannah dẫn vào nhà người bạn có hai hàng cây giao nhau và điểm những chùm hoa treo màu tím, hỏi ra thì biết đó là hoa Wisteria.... (chuyện bên lề: bây giờ mới nhớ lại là có người bạn đi Pháp, ghé Giverny thăm nhà và vườn của danh họa Claude Monet, có chụp gởi cho tấm ảnh cầu Nhật Bản bắt ngang ao hoa súng từng là bối cảnh của những bức tranh nổi tiếng của ông, vào mùa hè chiếc cầu được phủ bởi giàn Wisteria trông thật đẹp!). Anh em, bạn bè cách nhau 30 năm, chuyện trò ăn uống nhậu nhẹt thế nào cũng là thường tình không có gì đáng để kể ra đây! Smile (có giống chuyện Tàu không ?)


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - Bọ Già - 05-16-2013 06:44 AM

Đất Mỹ, Bọ ghi nhớ nhất là khi đến thăm Washington DC, cô em đưa đến Virginia Mall để ăn trưa. Nhìn bảng tên đường, mắt Bọ dưng đỏ: Sinh vi tướng, tử vi thần!

(Hình bị mất)


Nước Mỹ trên bình diện quốc tế, từng tham gia nhiều trận chiến trên thế giới và dĩ nhiên con số thương vong của họ không phải là nhỏ! Nơi đây Bọ không nói về lẽ trái hay phải vì bao giờ đồng tiền cũng có hai mặt, chỉ muốn đưa ra đây những hình ảnh thu được từ ống kính của 1 du khách.

Washington DC có nhiều đài kỷ niệm các chiến sĩ trận vong và các trận chiến mà quân đội họ tham chiến như các trận chiến vùng biển Đại tây Dương (Atlantic), Thái Bình Dương (Pacific):

(Hình bị mất)


Đài kỷ niệm chiến tranh Triều Tiên với tượng những người lính Mỹ khoác poncho hành quân trông như người thật và bức tường bằng đá hoa cương đen, nơi đó khắc dòng chữ vô cùng thấm thía với 1 người tỵ nạn như vợ chồng Bọ đây:

FREEDOM IS NOT FREE


Đài kỷ niệm chiến tranh Việt Nam

Nếu đài kỷ niệm chiến tranh Triều Tiên có những tượng người lính Mỹ, thì đài kỷ niệm chiến tranh Việt Nam lại gồm những cái tên (tuy rằng cạnh đó có 1 bức tượng gồm nhóm 3 người lính đứng riêng lẽ, nằm gần nhưng không thuộc về bức tướng đá đen này)


Theo ghi nhận, có 58195 (theo wiki thì có 58.627) người Mỹ gồm cả dân quân cán chính đã chết hoặc thất tung trên chiến trường Việt Nam. Phải nhìn thấy hơn 58 ngàn con người, nay chỉ còn là hơn 58 ngàn cái tên, hơn 58 ngàn dòng chữ ngắn trên đá hoa cương đen trong khi quanh đó trời vẫn xanh và chim vẫn hót mới cảm thấy hết cái vô thường của kiếp người! Đó đây một vài người gục đầu yên lặng vào bức tường để tưởng nhớ người thân của họ. Qua cái tên, cái dòng chữ đó họ còn hình dung được ánh mắt nụ cười của chồng, cha, anh em, con cái của họ không? hay là hình ảnh người đã khuất cũng đã dần mờ nhạt với thời gian? còn lại chăng là nỗi đau của người đang sống?


New York City

Nếu Paris là thành phố tình yêu trong tâm tưởng chúng ta thì New York là thành phố tượng trưng cho sự tiến bộ, quyền lực tiền bạc. Ai trong chúng ta đã từng mê say phim ảnh mà không mơ 1 ngày được đặt chân lên thành phố tấp nập với những ngôi nhà chọc trời này? ai trong chúng ta là đệ tử của nghệ thuật thứ bảy mà chưa lần nhìn thấy trên màn bạc hình ảnh tòa building The Empire State trong phim Sleepless in Seattle? cửa tiệm Tiffany với nàng Audrey Hepburn sang trọng trong phim Breakfast at Tiffany? khách sạn Plaza và công viên Central trong bộ phim Home Alone? và còn nhiều, nhiều hình ảnh đặc biệt của New York khác nằm sâu trong tâm thức chúng ta!

Máy bay lượn trên bầu trời New York, người du khách già đã vội nhoài người ra nhìn xuống,cố gắng tìm, tìm và nhận thấy ngay biểu tượng của thành phố và nước Mỹ : tượng Nữ thần Tự Do


Từ chiếc taxi bước ra, hàng loạt những là âm thanh đập vào tai du khách: này là tiếng còi xe cảnh sát hú vang trời, này là tiếng xe cộ lưu thông nhộn nhịp, này là tiếng người cười nói rộn ràng! Và như cũng vừa bước ra từ phim ảnh, những cụm khói bốc ra từ những chiếc ống thông hơi của đường xe lửa ngầm dưới lòng đất làm khách lạ liên tưởng đến hình ảnh nàng Marilyn Monroe hai tay kềm tà chiếc váy đầm màu trắng đang bị hơi khói bốc lên thổi tung, miệng chu ra đầy nét khêu gợi! Hơn trong phim ành, thực tế là đây người khách có thể ngửi được mùi hăng hắc khen khét của xe lửa từ dưới lòng đất bốc lên, mùi khét từ nhựa đường, mùi thức ăn từ các tiệm ăn, nhà hàng .....tạo thành một New York rất lạ mà rất quen với khách!

Đó là cảm nhận từ thính giác và khứu giác khách, còn thị giác cũng căng ra mà nhìn: này là những chiếc yellow cab đặc biệt của NYC, này là đại lộ số Năm nổi tiếng


Một trong những nơi của NYC mà du khách phải đến thăm là tháp Empire State Buiiding và lên tầng thượng của toà nhà này để có tầm nhìn phần nào tổng thể xuống thành phố lừng danh thế giới này. Tòa nhà này từng là tòa cao ốc cao nhất thành phố Nữu Ước trước khi tòa tháp đôi được xây cất. Sau ngày 11 tháng 9 năm 2001, nó trở lại là ngôi vị thứ nhất.

Bọ đã chuẩn bị sẵn nên mua vé online, và chọn thăm lúc trời sắp tối và thành phố sắp lên đèn! Hàng người rồng rắn mua vé ôi cũng dài khủng khiếp, và có vé sẳn rồi cũng phải chờ sắp hàng vào thang máy! Trên từng thứ 86, gió chiều lồng lộng thổi từ sông Hudson, nhìn xuống thành phố xe cộ tấp nập với những vệt đèn sáng loang loáng. Gần đó là tòa nhà Chrysler cũng rất nổi tiếng tuy rằng thấp hơn ESB 1 chút, nhưng nóc của Chrysler theo thiết kế Art Deco đã từng được sách hướng dẫn về thành phố Nữu Ước của Frommers chọn làm hình bìa! Những hình này là lấy từ máy video và đã được zoom hết cỡ có thể, tiếc vì quality của Sony video năm 2006 qua memory card chỉ đến thế mà thôi!


Giây phút kỳ diệu là lúc thành phố bắt đầu sáng đèn, những ngọn đèn bắt đầu rực rỡ trong 1 khoảnh nhỏ và dần lan rộng ra như vết dầu loang, như mặt nước êm ả bỗng bị viên đá ném xuống làm gợn làn sóng ánh sáng tiếp nối ánh sáng!

Ground Zero

Hình ảnh chiếc máy bay bổ vào tòa tháp ngọt lỉm như con dao cắm vào chiếc bánh kem, và những hình ảnh tiếp nối sau đó: khói đen mù mịt, hai tòa tháp sụp đổ như lâu đài trên cát, những con người hoảng loạn, hình dáng những thân xác con người phóng qua cửa sổ của tòa cao ốc mà qua màn hình ta không thể nghe ra tiếng va chạm rợn người lúc thân xác họ tiếp xúc với mặt đất, những gương mặt ngơ ngác mất thần....Là những hình ảnh đau thương lịch sử mà có thể hết đời này ta cũng khó chứng kiến lần thứ hai - Và cầu nguyện ơn trên đừng cho chúng ta nhìn thấy một cảnh tương tự!

Đứng trước khoảng đất trống trong có 1 hố rộng sâu hoắm từng là chân móng của hai tòa tháp song sinh, tuy không còn dấu tích kinh hoàng của ngày 11 tháng 9 - Nhưng quanh hàng rào là những bức hình ghi lại từng giây phút của thời điểm thảm kịch đó. Cảm giác lạnh dọc sống lưng khi khách liên tưởng đến quang cảnh trên màn ảnh truyền hình gần 5 năm trước đó - Lặng lẽ, khách cúi đầu đọc thêm lời cầu nguyện cho linh hồn của 2.995 người được hằng rỗi và thân nhân họ sớm thoát khỏi nỗi ám ảnh nặng nề!!!


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - maritza - 05-16-2013 11:03 AM



Giây phút kỳ diệu là lúc thành phố bắt đầu sáng đèn, những ngọn đèn bắt
đầu rực rỡ trong 1 khoảnh nhỏ và dần lan rộng ra như vết dầu loang, như
mặt nước êm ả bỗng bị viên đá ném xuống làm gợn làn sóng ánh sáng tiếp
nối ánh sáng!



Sao mà viết được như vầy nhỉ ?! Huh
MA thì Bow-down


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - ao tim - 05-16-2013 01:09 PM

(05-16-2013 11:03 AM)maritza Wrote:  

Giây phút kỳ diệu là lúc thành phố bắt đầu sáng đèn, những ngọn đèn bắt
đầu rực rỡ trong 1 khoảnh nhỏ và dần lan rộng ra như vết dầu loang, như
mặt nước êm ả bỗng bị viên đá ném xuống làm gợn làn sóng ánh sáng tiếp
nối ánh sáng!



Sao mà viết được như vầy nhỉ ?! Huh
MA thì Bow-down
Chắc chị Bọ học ban Văn nên mới viết được như vậy, em cũng giống chị Bow-down


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - Bọ Già - 05-16-2013 03:51 PM

(05-16-2013 11:03 AM)maritza Wrote:  

Giây phút kỳ diệu là lúc thành phố bắt đầu sáng đèn, những ngọn đèn bắt
đầu rực rỡ trong 1 khoảnh nhỏ và dần lan rộng ra như vết dầu loang, như
mặt nước êm ả bỗng bị viên đá ném xuống làm gợn làn sóng ánh sáng tiếp
nối ánh sáng!



Sao mà viết được như vầy nhỉ ?! Huh
MA thì Bow-down
Thì thấy sao viết ra làm vậy, tả chân mà MA! thật sự nó là như vậy. Áo Tím, Bọ ban C bị chê, ban B không đủ trình độ đành chọn ban A mà có khi còn làm biếng học ôn bài nên rớt lên rớt xuống kia!


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - maritza - 05-16-2013 04:37 PM

hahahha......MA thì chỉ thấy : Trời tối ! Thế là thành phố lên đèn !!! Tả thế là văn hoa lắm dzồi đấy nhá !!!! Big Grin

Chứ nào thấy được :

những ngọn đèn bắt đầu rực rỡ trong 1 khoảnh nhỏ và dần lan rộng ra như vết dầu loang,

để rồi còn ví von


[i]như mặt nước êm ả bỗng bị viên đá ném xuống làm gợn làn sóng ánh sáng tiếp

nối ánh sáng!


[/i]

Hurrah


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - jess le - 05-16-2013 09:45 PM

Thanks co Bo, co viet hay qua !


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - maritza - 05-16-2013 10:45 PM

Thấy hông ! Jess le ẩn mình cả năm rồi , giờ cũng phải lộ diện khen Bọ viết hay đó ! See ?!
Mà MA quên mấy cái ban A, B ,C rồi , Bọ nói lại đi ! Tại cũng bị confused vì sau 75 , phân ban cũng khác .
Sau 75 , hình như ban A là văn - triết , ban B là ngoại ngữ ? , ban C là toán , ban D là sinh - hóa ( MA ban D nên nhớ ).


RE: Bọ du - Bọ đi chơi! - Bọ Già - 05-17-2013 01:26 AM

Cám ơn Jess Le nhiều đã khen Bọ trong post đầu tiên I-love-you .

MA: Thời Bọ đi học thì không có ban D, chỉ có ban A là vạn vật (phải chịu khó gạo bài), ban B= toán, ban C = văn chương.