Kyoto, tháng giêng năm 2005
Ghi chú của người viết - tháng 9 năm 2017: Tôi cố gắng hiệu đính bài viết, chêm lại hình ảnh đã bị mất vì không có tiền trả 500A$ một năm cho photobucket như đòi hỏi của họ. Tuy nhiên có những hình ảnh bị mất tôi không tài nào tìm lại được vì sau 10 năm thay qua nhiều PC và lap top cùng những sơ xuất khi xử dụng HD đã xoá đi rất nhiều, nhất là những hình của chuyến đi Kyoto mười năm trước, chuyến đi Côn Minh, Tokyo trên đường qua Mỹ và chuyến đi Mỹ năm 2006. Những bài các bạn không xem được hình nằm trong trường hợp này mặc dù tôi cố gắng chêm hình để bài viết của tôi không bị lem nhem và bạn dễ hình dung vể phong cảnh nơi tôi đã đi qua. Cám ơn bạn đã đọc bài!
Kyoto không có phi trường riêng, mà cửa ngõ vào ra phải nhờ vào phi trường Kansai, rất gần với Osaka. Đến Kyoto một ngày đầu năm, lần đầu Bọ được biết công sức con người trong việc "khai sơn phá thạch" - nói thế khí cũng hơi quá, nhưng
sức con người bỏ ra để lấn biển và tạo thành phi trường Kansai quả là không nhỏ. Lại cũng là lần đầu xử dụng "limousine" mà không phải "limousine", chỉ là chiếc buýt đưa khách từ phi trường Kansai về Kyoto, cố đô của Nhật; môt quốc gia đã kinh qua từ vinh quang đến thất bại não nề, và như truyền thuyết chim phượng hoàng, đã trỗi dậy hồi sinh từ đống tro tàn của chính nó để rực rỡ hơn, tỏa sáng hơn cho đời chiêm ngưỡng và nêu gương cho nhiều lân bang khác (và dĩ nhiên, vẫn còn đó tấm gương mờ của bài học "Á châu của người châu Á" ngày nào!
Đường từ phi trường Kansai về Kyoto có làm nỗi háo hức trong lòng Bọ nguội đi, vì ngang qua những tòa cao ốc xám xịt, kiểu dáng xấu xí không gợi ra 1 hình ảnh thơ mộng nào của 1 xứ sở nguyên quán của hoa anh đào, của kiều nữ e ấp trong chiếc kimono và nghiêng mặt dầu ngang vành chiếc dù truyền thống mà những tấm lịch trong những thập niên 60, 70 vẫn đưa trí tưởng tượng bay bổng về nơi xa đó...
Cho mãi đến khi gần 1 giờ đồng hồ sau, gần đến trung tâm thành phố mới bắt đầu nhìn thấy những machiya đặc biệt truyền thống Nhật. Bọ như người nhà quê lên tỉnh, kiểu "Văn Hường đi Sài Gòn" hồi đó, mà thật là nhà quê khi nhìn thấy ở mỗi góc phố, mỗi góc đường, đâu đâu cũng có đặt những máy bán hàng tự động; có khi nhiều máy đặt kề nhau tại mỗi góc đường và trên các góc đường! Nhớ lại có đọc đâu đó có cả máy bán đồ chơi cho người lớn và sách người lớn (s e x toys) nhưng thật sự là không nhìn thấy (hoặc có tìm mà không thấy
)
Khách sạn Bọ mướn nằm ngang Kyoto station, nhà ga Kyoto càng làm Bọ cảm thấy mình vụng về quê mùa hơn nữa,khi trong lòng 1 thành phố cổ kính như Kyoto là 1 nhà ga rộng lớn kiến trúc tân kỳ, Bọ thích nhất khoảng không gian thoáng đãng bên trong nhà ga khiến cho dù là giờ cao điểm vẫn không thấy bị ngột ngạt bởi đám đông. Trong nhà ga này, ngày đầu tiên hai vợ chồng lạc lối không tìm được đường ra phía bên kia
Và nhìn kỹ người xếp ga này: ông ta từ xa tiến tới, chỉ vì nhìn thấy 1 mẩu rác và cúi người xuống nhặt; đây là biểu tượng cho tinh thần 1 người vì mọi người, coi của chung như của tư (nghiêm chỉnh, chứ không phải lấy của công biến thành của tư!) và góp sức giữ gìn cho các thế hệ sau này.
(Hình bị mất)
Một điểm nữa Bọ nhận thấy, là người dân Kyoto thích dùng xe đạp. Khách sạn nằm phía bên kia nhà ga, mỗi sáng ngang qua phần ga của line Kintetsu Bọ thấy cơ man nào là xe đạp đậu trong 1 bãi xe. Trời mùa đông lạnh như cắt thì tại sao họ không dùng xe hơi? Họ nghèo không đủ tiền mua xe hơi ư? Giản dị là vì tính tiết kiệm và trọng môi trường: di chuyển khoảng ngắn họ không cần xử dụng đến xe hơi! Cứ đứng quan sát 1 chuyến xe lửa vừa đến: bạn sẽ nhận thấy dòng người sau
khi xuống xe lửa -nhất là những từ những chuyến tàu xa- lại xếp hàng trước những thùng rác để bỏ rác; mà không phải họ vất bừa đâu! họ phân ra cẩn thận nào là rác thải, nào là rác có thể tái sinh, ngay cả rác có thể tái sinh họ cũng phân ra theo giấy hoặc chai lọ nhựa - Thức nào vào thùng ấy cẩn thận.