Qua hết con đường Nakamise này, con đường mà bất cứ tour du lịch nào cũng đưa du khách đến xem - là vào đến khuôn viên chùa Senso - ji - nghĩa là chùa Quan Âm, Kannon temple. Giữa vuông sân rộng là chiếc đỉnh đồng nghi ngút khói hương, thiện nam tín nữ xúm xít vẫy, phất, quạt sao cho khói hương vương vào người càng nhiều càng tốt theo tin tưởng sẽ được nhiều phước lành ban đến từ thần thánh. Bọ nhớ ngày xưa ở Việt Nam mình không có tục này, nhưng nay hầu hết các chùa chiền tại VN đều trông thấy cảnh vẫy khói cầu phúc này!
(Hình bị mất)
Bên tay trái, là dãy nhà bán những quyển hình như là kinh kệ, che khuất tầm nhìn của chiếc tháp 5 tầng trong mắt Bọ:
(Hình bị mất)
Bên tay mặt là nơi xin xăm và 1 dãy hộc tủ đựng lời bàn. Hai vợ chồng Bọ cũng chen vào lấy xăm thử; quẻ xăm của Bọ hình như là trung trung, không có gì lạ. Nhưng quẻ xăm của ông Bọ thì kinh lắm nhé: quẻ trung thượng, đại khái ý nói năm nay sẽ gặp lại người xưa đã chờ đợi từ lâu! Chẳng hiểu có ứng hay không, chỉ thấy ông Bọ lẳng lặng buộc quẻ xăm vào dãy song tre gần đó để trả lại thần thánh. Hỏi: Không chờ gặp ai sao mà trả xăm lại? Ổng gạt phắt đi: Nhảm!!!
Chùa Quan Âm rõ ràng không phải là chùa thuộc Thần Đạo, nhưng ngưồi Nhật vẫn có thói quen thanh tẩy trước khi vào chốn tôn nghiêm, nên ngay phía ngoài chánh điện là hồ nước để tín đồ rửa tay chân cho sạch thân thể (OK, rửa tay, không có rửa chân!), xúc ngụm nước cho thanh tịnh ngôn từ....
(Hình bị mất)
Bọ không bước vào chánh điện, quay trở ra bên ngoài. Vừa hay có đám rước, không biết là rước cái chi chi nhưng người ta xúm xít đông vầy để xem.
(Hình bị mất)
Ngày lành tháng tốt, quay lưng lại các Mệ sửa soạn lên xe lửa ra về thì vừa đúng 12 giờ trưa! Ngay trụ sở phòng quảng bá du lịch Nhật "Asakusa Tourist Information Center" có màn trình diễn rước kiệu của chiếc đồng hồ Seiko! May ơi là may! hình nhân ngộ nghĩnh: 6 người phu mặc quần áo truyền thống Nhật khiêng một cổ kiệu lui tới theo điệu nhạc, hai cổng nhỏ 2 bên có tiểu đồng múa rồng!
(Hình bị mất)
Ghé Tokyo chỉ có 2 ngày và lúc trở về sẽ không được ra ngoài, hai vợ chồng thử đi tìm xem hoa đào hy vọng có hoa nở sớm chăng? Tiếc thay cuối tháng 3 mà trong công viên Ueno những cội đào già vẫn còn ngậm nụ, thôi đành đi Shinjuku và Akihabara mua ít quà Nhật ....
Shinjuku là 1 trong những khu sầm uất nhất nhì Tokyo sau Ginza (đắt, rất đắt), trạm xe lửa Shinjuku cũng vậy, là nơi giao tiếp của 7 line xe trong nội/ngoại thành phố Tokyo nên lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp người đi lại tấp nập. Nhìn bản đồ các tuyến xe của Tokyo, Bọ nhức cả đầu, hoa cả mắt không biết mình làm sao mà gỡ rối cái đám những giây nhợ đủ màu lòng thòng như thế này (Bọ cố ý không resize ảnh này, để các bạn có thể xem được những chi tiết nếu cần) Và thật ra thì cũng không quá rắc rối, cứ lần theo từng màu mà ra hết, vả lại, Bọ chấm điểm hệ thống subway của Nhật là hạng nhất trên thế giới vì vừa hữu hiệu lại vừa sáng sủa rất dễ xử dụng, cái đống lòng thòng đủ màu bên dưới chỉ là lòe mắt ta thôi, đừng có quá sợ!:
Và đúng là lần lần, thì cũng tìm được lối ra
Ghé vô Takashimaya Time Quare shopping center để mua rượu Saké về làm quà. Ôi chao, hết khổ vì dây nhợ lại đến khổ vì rượu! Suốt 1 tầng hầm, trên tường hàng dãy kệ, dưới sàn cũng hàng chồng những rượu là rượu xếp thành chồng cao ngất ngưỡng! Với kẻ thiểu lậu kiến thức về rượu là Bọ đây thì làm sao lựa mặt để chọn hàng?? Thôi thì theo thể thức người dốt nát, cứ chọn chai nào bề ngoài đẹp đẽ (chắc lúc đó mất cảnh giác quên cả câu dạy của ông bà mình là "chiếc áo không làm nên thầy tu" ), giá cả vừa phải là mua! Mua hơn 10 chai nhỏ xinh, phải trông thấy người bán hàng cẩn thận gói thành 10 gói quà nhỏ xinh đầy tính mỹ thuật, lỡ tay xếp 1 nếp xếp không vừa ý ông ta (chứ đối với Bọ đây thì đã trên tiêu chuẩn rồi), vừa cúi đầu xin lỗi vừa xé toạt lớp giấy gói và gói lại. Cử chỉ hành động cẩn trọng như 1 ông lang bốc thuốc chỉ sợ sai chút phân lượng sẽ ảnh hưởng đến tính mệnh của người bệnh, mới biềt ông ta coi trọng công việc và tôn trọng khách hàng đến mức nào!
Đó là mua rượu! Còn muốn mua đồ điện thì phài đến khu Akihabara: Ló mặt ra khỏi trạm subway, tai đã nhận đầy tiếng loa rao hàng ầm ỉ, mắt đã nhìn thấy những tòa building rao bán các sản phẩm, tay thì nhận được ngay những gói tissue nhỏ trên đó quảng cáo tên cửa tiệm.... đúng là 1 cách tiếp thị đưa thẳng sản phẩm đến người tiêu thị và không phí phạm chút gì hết (thay vì những tờ rơi thì chỉ có vất vào cho bác thùng mà thôi!) lại tiện cho du khách như Bọ đây đang sụt sịt mũi vỉ khí lạnh cuối đông có cái để dùng!
Tiệm lớn nhất, có đến cả chục tầng lầu, đỉ mọi mặt hàng từ đồ điện tử đến các mặt hàng điện gia dụng là tiệm LAOX
(Hình bị mất)
Gặp 1 đoàn khách từ VN sang, dáng như toàn là cán bộ! Có khác chính kiến đi nữa thì cũng có thể cười hỏi thăm vài đôi câu bằng tiếng mẹ đẻ, thật là khỏe cho cái miệng (cứ phải xài tiếng Anh) và cái tay (cứ phải khua tay làm dấu vì người ta không hiểu tiếng Anh
Quà đã có , rời nước Nhật sang Mỹ, hay đâu tại phi trường Narita vừa khéo lại gặp ngay màn quảng bá mùa Xuân với những cành anh đào, và 2 cô mặc kimono song tấu đàn dây Koto (giống tựa đàn tranh của mình) các bản nhạc quen thuộc, trong đó có bản Sakura!
(Hình bị mất)