Post Reply 
Hồi xưa tui đi học - Chương kết - Hoàng Duy Liệu
Author Message
Mây mùa Thu Offline
BH Member
***

Posts: 42
Joined: Sep 2011
Post: #1
Hồi xưa tui đi học - Chương kết - Hoàng Duy Liệu
Cali - 2012

Câu chuyện này tui bắt đầu viết hai năm về trước, lâu lâu một chút nhớ đâu viết đó không có một chủ đích rõ ràng. Hôm nay đã được 9 chương và tui cũng đã già.
Chương một bắt đầu bằng chuyện cái trường làng của ông thầy Chín, rồi đến dì Chín bán bánh mì, nay tui xin lấy cái chương 9 này để nhắc đến một kỷ niệm với gia đình một người bạn cũng có tên Chín mà kết thúc cái chuyện này cho có đủ bốn số 9. Số đẹp phải không?

Vì là chuyện thật nên tui đã xin mạn phép dùng lối xưng hô vào thời xưa đó cho dễ nói lên cái thân thương của ngày mình còn đi học. Trừ đi một vài người đã an vui nơi miền tiên cảnh hay không biết sống chết hoặc lưu lạc phương trời nào như Nhỏ Mai, anh Hải, chị Gấm, thằng Long…hầu hết những nhân vật trong hồi ký này đều còn vui sống một nơi nào đó trên quả địa cầu này cho dù là đã đến tuổi xế bóng hoàng hôn. Xin cám ơn các đấng Thần linh.

Xin thành tâm cám ơn tất cã những nơi đã đăng cái bài này mà nhờ đó tui đã có cơ hội tìm gặp lại bao người thân thuơng ngày xưa năm cũ lại còn được có thêm bao bà con chú bác cô dì bạn bè anh chị em út mến yêu trên khắp chốn giang hồ tình nghĩa.

Cũng không thể nào không nói lên nỗi buồn dai dẳng hàng mấy mươi năm là vẫn chưa tìm lại được Nhỏ Mai một sáng xe bò thời tuổi dại mà ứa nước
mắt xin lỗi một câu thật tình.


- Mai ơi, tha lỗi cho tao, ngày đó tao ngu chứ không phải mày. Thiệt đó !

Người già nào rồi thì cũng sẽ đi qua nhưng người cũ thì sẽ ở mãi trong lòng.

Hoàng Duy Liệu
-------------------------------------------------------------------------------------------

Bác Tám và Chín Y

Đêm đã quá khuya, con đường trước mặt với những dãy phố cao thấp lộn xà ngầu kèn cựa sát rạt bên nhau đang ngủ vùi trong bóng tối mập mờ thỉnh thoảng lóe lên một ánh đèn xe Honda lướt vội qua đủ để thấy vài dáng người
nằm co ro bên hè. Tui rời khung cửa sổ khách sạn bước xuống sân đứng lặng câm như một bóng ma.
Có lẽ đã quá quen thuộc với những khách đến từ phương xa còn lạ giờ không ngủ được nên ông già bảo vệ chỉ đưa tay lên vẫy nhẹ một cái rồi gục xuống mặt bàn bất động mặc cho tui đứng đó chìm sâu trong bóng tối trầm tư nhớ đến một người. Một người đã đi xa về miền cực lạc nhưng cái tên và kỷ niệm ngày xưa đó vẫn còn nằm trong tận cùng tâm khảm của tui cho đến mãi tận đêm nay. Tui nhớ đến bác Tám, người đã bỏ công lao tiền của ra xây cái khách sạn lớn nhứt tỉnh thành này.

Vào những thập niên 1960 hay 1970 hầu hết mọi người ở trong cái thị xã này đều có nghe danh của bác Tám Mộng. Một người giàu có với bao cơ sở kinh doanh to lớn khắp Biên Hòa.
Không phải là bà con họ hàng nhưng vì là bạn học với Chín Y con trai của bác Tám nên tui bắt chước con cháu trong nhà mà kêu ổng là bác. Chín Y là con nhà giàu nhưng không phách lối, trong cái thân hình cao lớn rắn chắc đó lại là một tâm tính điềm đạm hiền từ thích giúp đỡ bạn bè. Tui học trên Chín Y một lớp nên chỉ chơi chung và thân nhau một khoảng thời gian ngắn khi hai thằng cùng học chung một lò võ trên dốc Kỷ Niệm gần trường trung học Ngô Quyền, Biên Hòa. Ngày ngày, vào khoảng trưa trưa từ cái khu nhà giàu đường Công Lý nó thường hay chạy xe Honda đến nhà tui nằm tuốt trong xóm ga sau lưng rạp hát Biên Hùng chở tui đi tập võ hay đi đánh bóng bàn hoặc bơi lội ở
cái khách sạn của nhà nó trên xóm Kỷ Niệm Máy Cưa.
Phải nói lên một sự thật là tui biết bơi đúng cách chứ không còn phải hụp lặn cào cào như chó nữa là nhờ Chín Y chở tui đến đây mà học lén người ta ở cái hồ tắm này. Cho đến bây giờ mỗi khi trầm mình trong làn nước xanh
ngát của một cái hồ bơi nào tui vẫn thầm nhớ đến Chín Y.

oOo
Châm một điếu thuốc tui chậm rãi bước ra cỗng khách sạn, quay lưng lại
nhìn quanh một hồi lâu rồi tui đi thẳng đến một cái góc tối mà xem lại khúc
phim dĩ vảng một mình. Tui đã đứng ngay cái chỗ này hơn mấy mươi năm về trước
mà học được một bài học nhớ đời.

Hôm đó như mọi lần sau khi Chín Y đứng yên gồng mình nhẫn nại mà tập cho tui mấy thế đá Tae Koon Do xong hai thằng chở nhau đi đánh ping pong. Hình như hồi đó bà con quanh vùng không kêu tên khách sạn mà chỉ gọi là Câu Lạc Bộ thì phải. Cuối khu nhà hàng trông ra cái hồ bơi bác Tám có cho đặt một cái bàn đánh ping pong cùng mấy cái
ghế xung quanh.
Tui với Chín Y đang "triu qua triu lại" thì bỗng dưng chẳng biết hiện ra từ nơi nào
một anh chàng cao lớn mặc bộ trây di xanh nhào đến tát vô mặt Chín Y một phát. Tuy là bất ngờ nhưng trong cái sững sờ của tui, Chín Y chỉ nhẹ nghiêng đầu né tránh, một chân của nó hơi co lên sửa soạn bung ra cú đá thần sầu còn tui đang chạy đến tính ăn ké thì phải nhanh chóng đứng dạt qua một bên dọn đường cho cái anh lính cà chớn kia bay ra ngoài sân như bong bóng xì hơi vì tui biết quá rành ngọn cước thảm khốc cùa Chín Y. Nhưng... không hiểu sao mà Chín Y thu vội chân về, tui vẫn còn nhớ rất rõ từng cử động của nó ngày hôm đó. Bình thản đặt trái banh xuống bàn lấy cây vợt chận lên nó ung dung bỏ đi lên lầu trước cái vẻ mặt ngỡ ngàng của anh lính.

Còn lại một mình lượng sức không chơi lại một đối thủ bự con lại cao hơn mình cả mấy cái đầu tui bèn chụp lấy cái ghế dơ lên...thủ. Anh lính kia mỉm cười khi dễ, từng bước từng bước chân âm thầm tiến tới trong khi tui đang nghĩ đến phòng mạch của bác sĩ Chỉnh, nhà thương bác sĩ Cao hay tệ lắm thì cũng phải là chai thuốc đỏ của bà già.
Cũng hơi kỳ kỳ là đang lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này tui lại còn thấy luôn mấy cái mông tròn tròn của mấy cô ý tá đang ngồi chồm hổm ăn quà trước cỗng bịnh viện Biên Hòa. Cái đầu tui nóng bừng lên. Sao mà tui khỗ sở bận rộn quá vầy nè !
Anh lính đã đến trước mặt sửa soạn cho thằng tui đếm trăng sao dưới nắng chiều trôi thì một tiếng
nói trầm hùng vang lên:
- Khoan đã!
Từ trên lầu, bác Tám đang đi xuống cùng với Chín Y cung kính theo sau. Không biết bằng cách nào mà từ cầu thang cho đến chỗ tui đứng có hơn mười mấy thước mà thoắt cái bác Tám đã chen vào đứng ngay giữa tui và anh lính. Bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, trầm ấm ôn tồn nhưng rất rõ ràng bác Tám mở lời trong khi một tay
đưa ra sau đẩy nhẹ tui ra:

- Tui không biết tại sao mà chú em đánh con cháu tui, nhưng mà trong này chật chội xin mời chú em ra ngoài kia, tui cho phép nó tiếp chú vài chiêu.

Trời đất ơi! nghe sao đã thiệt là đã, đó là lần đầu và cũng chỉ có độc nhứt một lần trong cả một đời lang bạt kỳ hồ tui đã gặp và nghe một ông già nói lên một câu ngon lành đã điếu như vậy. Sở dĩ tui nhớ từng tiếng nguyên văn mà bác Tám đã nói là vì sau đó tui đã đứng trước kiếng mà dợt đi dợt lại cả ngàn lần.
Quay qua bên cạnh thấy Chín Y đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn anh lính mà cười nửa miệng như một Lý Tiểu Long hay là Khương Đại Vệ làm tui cũng bỏ cái ghế xuống ưỡn ngực, khoanh tay như nó nhưng tui biết nếu có ai đó chụp dùm cho một tấm hình thì trông tui có vẻ đang khoanh tay trước cây thước của cô giáo. Cũng có thể là tại mấy trăm quyển Lệnh Hồ Xung lẫn Cô gái Đồ Long cùng Lộc Đĩnh Ký đã nhét đầy đầu nhưng xin thú thiệt là cho đến bây giờ tui vẫn còn nhớ đến cái cảm giác
hồi hộp xen lẫn cả một khung trời ngạo nghễ như là mình đang theo sư phụ đứng hiên ngang trước một võ đường mà thách đấu một cách hào hùng với cái sĩ khí của con nhà võ, cờ xí chiêng la rợp trời võ bào lộng gió phần phật khí hùng anh.

Tui không phải ngạc nhiên mấy khi thấy cái mặt anh lính kia đang từ đỏ tía đổi sang xanh lè rồi xìu xuống như gà mắc mưa, tay chân long cọng thừa thải trông đến tội nghiệp là vì bác Tám đã ân cần khuyên nhũ thêm một câu chí mạng:

- Lần sau trước khi muốn đánh ai tui nghĩ chú em nên cởi áo ra, quân đội
của ta cấp cho chú cái áo đó không phải để mặc mà đi ăn hiếp em út dân lành.

Tất cả chỉ có hai câu nói ngắn ngủi của bác Tám mà làm cho anh lính hùng hổ, dữ dằn kia lí nhí ngõ lời xin lỗi rồi bỏ về bàn ủ rũ ngồi im một cách thảm hại. Ngày đó, với cái danh tiếng lẫn địa vị của mình chỉ cần nhấc nhẹ cái điện thoại là sẽ có ngay vài xe Quân Cảnh đến đưa cái anh chàng kia về chốn quân lao mút mùa lệ thủy hay nhẹ hơn nữa thì chỉ một cái vẫy tay đã có bao cái dao phay bay lên từ dưới bếp, cả chục cái mâm inox ào ra mà hầm xương anh lính. Bác Tám đã không xử sự như người
thường lại còn chơi ngon hơn trong truyện võ lâm của Kim Dung gấp vạn lần.
Chắc bà con còn nhớ phải không? Ngày đó mình xem phim đọc truyện thuờng hay thấy trong trường hợp này sư phụ thuờng hay cho mấy thằng đai trắng cà chớn chống xâm lăng như tui ra uýnh trước chết liền cho đở tốn công dạy dổ bớt chật sân rồi mới từ từ lên đến cấp đệ tử có vỏ công thâm hậu hơn. Chừng nào kẹt lắm mới dùng đến người thân cận, đằng này Bác Tám tui ngang nhiên trầm tỉnh đưa ngay quý tử ra mời người khách giỏi tài đánh lén kia một vài chiêu. Cái này mới đúng với cái câu “ Chốn giang hồ dễ có mấy tay”.

Chiều hôm đó khi xuống xe ở trước rạp hát Biên Hùng tui hỏi Chín Y:

- Sao hồi nảy mày không đá?

Chín Y ngước mặt lên mỉm cười:

- Đó là chỗ làm ăn của ông già, tao nghĩ là muốn làm cái gì thì cũng phải
xin phép ỗng trước.

- !!!!!!!

Trong cái vàng hực của buổi chiều tàn nhìn Chín Y quành xe về hướng đường Đấp Mới tui thấy sao cái
vai của nó to rộng ra lên gấp bội lần.

Vận nước đổi thay người con Biên Hòa lưu lạc khắp bốn phương trời làm cho đó là lần cuối cùng tui gặp
Chín Y cùng bác Tám cho đến mãi nữa đời sau khi Bác Tám đã vân du nơi miền viên miển.
oOo


Trong bữa cơm chiều tối hôm đó tui mang chuyện ra kể cho cả nhà nghe, ông Nội tui nói:

- Tao biết dòng tộc đó, giàu có mà không phách lối lại biết dạy dỗ con cái. Tất cả đều thành danh.

Tui hiểu ý ổng nói đến thầy Chinh, bác Sáu Nhơn, bác Bảy Lộ, bác Tám Mộng và nhiều người nữa, những người đã có một thời ở Cù Lao hay ở trên đường Công Lý Biên Hòa mà tui đã bao lần trốn học dừng chân dế mèn phiêu lưu ký đứng nhìn cây chuối xòe lạ lùng ngộ nghỉnh. Nhìn cái vẻ chân tình vị nễ của ông Nội người đã sống đời thủy thủ theo tàu qua bao xứ lạ, bạn bè giàu nghèo đủ hạng khắp năm châu khi nói lên câu đó làm tui quyết tâm tự nhũ mình phải cố gắng tập luyện để một ngày nào đó có dịp mà nói lên được một câu ăn tiền như bác Tám, như Chín Y.

Tui thuờng hay đợi lúc không có ai ở nhà chạy vô phòng ba máđứng trước tấm kiếng mà cố gắng lập lại từng tiếng câu nói của bác Tám ngày đó đến độ thuộc nằm lòng cho đến bây giờ. Tui cũng nghĩ chắc là bác Tám võ nghệ cao cường, có thuật khinh công tuyệt đỉnh nên mới bay đến nhanh như thế, thế là tui cũng tập phi thân chạy từ ngoài trước ra ngoài sau nhà cho thiệt lẹ. Kể ra thì bà con sẽ cười ha hả, mấy anh sẽ lắc đầu mà chửi thề... Cái thằng! mấy chị em sẽ hí hửng chọc quê tui nhưng vì đây là chuyện thật mà tui ôm ấp trong lòng cả một đời nên xin nói lên tất cả một lần với tấm lòng ngưỡng mộ bác Tám của riêng tui.
Sau vài ngày tập luyện cái thuật phi thân đã đưa tui bay cái vèo đến nhà thương Biên Hòa mà vá mấy mũi trên cái chân mày là vì tui đã vấp phải con chó Lẹo của nhà chị Lan chui ra từ dưới cái divan, dộng đầu vô ngay cạnh tủ thờ , nhang đèn lúc lắc tiên tổ giật mình tỉnh giấc trăm năm trợn mắt nhíu mày chửi bới ầm vang. Nhưng tui không nản chí ! Dù sao thì máu đã chảy lệ đã rơi, võ lâm sẽ có một ngày biết danh Hoàng giáo chủ. Hà hà...

Không được bà già cho tập ở trong nhà thì tui ra ngoài ruộng chạy trên bờ đê lại sụp lỗ chưn trâu trẹo mắc cá đi cà thọt cả tháng trời. Lớn lên chút nữa tui cũng đã có bao dịp mà thực hành nói lên mấy câu khí phách ngang tàng như bác Tám nhưng chưa có được một lần nào nói hết nguyên một câu. Khi thì mới mở miệng ra thì quả đấm đã bay đến phải ngậm lại mà lo né nếu không muốn bị gãy răng bầm mặt bên tím bên xanh. Khi thì quá ư là diễu dỡ đến độ tui cũng phải nhe răng ra mà cười là vì tui đã quá thành tâm mà nói nguyên con bài bản như vầy:

- Tui không biết tại sao mà chú em đánh con cháu tui nhưng ...

Mà có con cháu nào đâu?

Chỉ có mình tui với một thằng du đãng trên phố Đa Kao Sài Gòn và tui chỉ mới có 17 tuổi, một em bắc kỳ nho nhỏ gọi là bồ cho ấm nệm sau xe Honda còn chưa có con cháu kiếm đâu ra? Thấy tui ôm bụng cười rủ rượi nó chán nản lắc đầu bỏ đi miệng lầu bầu :

- Mới sáng sớm đã đụng nhầm sư phụ, thằng này chắc ở Biên Hòa.

Phải chi nó đừng vội bỏ đi, tui với nó có thể sẽ quậy cà phê đá mần vài điếu Salem lẻ mà luận chuyện giang hồ. Cái thằng gì đó ơi, tao chịu cái lối chịu chơi của mày. Dân chơi thứ thiệt không ăn hiếp đàn bà con nít lại càng không chấp người bị bịnh... tâm thần. Tiếc thật!
Dù sao thì cũng khá khen là chú em đã tu luyện thâm hậu đến cái mức nhận ra ngay...Người Biên Hòa.

Rồi cũng có một đêm mây buồn phố núi ngay cỗng sau trường NLS trên Bảo Lộc tui bị một người anh em xóm Chùa kề dao chận lại mà hỏi giấy chích ngừa phong đòn gánh , lần này tui đã có kinh nghiệm nên bỏ lại "con cháu" ở nhà nhưng khi nói đến cái áo thì tui đâm ra ngọng nghệu là vì địch thủ đang xà lỏn ở trần với con dao sáng loáng! Biết nói chi đây, thôi thì uýnh sớm về sớm vậy, chiều hôm tối rồi bịnh viện sắp tới giờ đóng cửa lạng quạng hết cả chỉ khâu.
Đêm đó tui hên là vì quá biết thừa thân phận đơn côi lang thang qua ngỏ tối bao mùa lá đỗ của mình do đó lúc nào tui cũng thuờng dấu sẳn một cây rựa trong bụi cỏ bên đường nên người anh em kia được dịp …

…..♫ ♪ … Khoác áo nhà thuơng ♫..♫..lưng đỏ một đường ♪♪… la
la la .

Cái thằng đó chạy lẹ quá chứ không thì tui đã có dịp mà nhắn nhủ rằng:

- …. Lần sau trước khi chào đón ai Qua nghĩ chú em nên ăn mặc đàng hoàng hơn một chút. ! … Ha ha …

Con cám ơn Bác Tám.

Biết là bà con đang tủm tỉm cười nhưng tui không mắc cở đâu, tui không có "khe" nên tui sẽ kể tiếp. Chẳng những tui rất lấy làm hảnh diện có cái chuyện bác Tám này mà còn lấy làm vui mừng có được cái cơ hội kể lại cho bao người dân Việt khắp năm châu.
Rời xứ xa quê đi học tiếp bên Nhật tui mằn mò đi học võ chùa Thần Đạo chính tông sau khi phải âm thầm gạt lệ xa rời võ đường Nhu đạo vì mấy nàng sư tỷ muội Nhật quá ư là nặng nề tui vật hổng nổi, tui còn học luôn cái nghề đánh kiếm cho huề vốn những sáng mù sương bị mấy ông thầy chùa Nhật bắt cào sỏi sân chùa và tui đã cẩn thận mà dịch mấy câu nói của bác Tám ra tiếng Nhật đàng hoàng. Mà là thứ tiếng Nhật dân chơi đó nha, nói nghe rồ rồ dễ teo lắm. Một ngày kia trên phố ăn chơi Shinjuku nổi tiếng đầy quán bar, gái nhảy gái ngồi, gái nằm, cao bồi du đảng, cướp trộm bụi đời kể cả pê đê, ô môi, ô mép đủ thứ hầm bà lằng trong tiếng nhạc xập xình xập xình uốn éo theo ánh đèn màu ma quái, xỉn say làm sao mà tui đụng chuyện với một tên Yakuza xã hội đen Nhật và tui cũng đã nhẫn nại mà lập lại câu thần chú muôn năm. Lần này thì cái thằng Nhật cà chớn kia chắc vì không có cái tâm tư giang hồ lảng mạn của người phương Nam xứ Việt nên đã nhanh chóng rút phăng đoản kiếm dành để tự mổ bụng ra mà hét trướng lên:

- Tao không có đánh mày, tao chém !

Ối giời ơi, khỏi phải nói tui chạy vắt giò lên cổ. Kể ra bản lĩnh phi thân cũng đã được tăng thêm vài phần công lực là nhờ mấy năm trời ngày ngày xách cặp rượt theo xe điện để đi học, đi làm, đi săn gà mái tơ và đi cào sỏi sân chùa.

Cho đáng kiếp! Ai biểu chú mày lang thang ra chốn đó!
Mấy chú bác thầy cô sẽ la rầy như thế. Tui biết ! Tuy không nổi tiếng như nhà văn Tưởng Dung nhưng tui cũng có chút Niềm riêng. Tui làm nghề pha rượu ở nơi đó hàng đêm để có thêm tí tiền mà gởi về cho ba má cùng lũ em đang vật vờ, đói khát khỗ sầu trên vùng kinh tế mới buồn hiu.
Đêm đêm, nhìn người ta ăn mặc sang trọng, đẹp đẽ ôm nhau du dương theo dòng nhạc tui thuờng hay rót riêng cho mình một ly cối sa kê để không phải bị khách chê là rượu mày pha sao mặn như hòa nước mắt... Tui buồn tủi cái bản thân nghèo nàn thấp kém làm phận " Phổ Ky " nơi trà đình tửu quán nơi xứ lạ đường xa lẩn cho bao cảnh đời nghiệt ngả nơi quê hương hàng đêm theo ánh đèn màu. Tui lại nhớ đến Bác Tám khi nói về cái áo lính với mấy tiếng... Quân đội ta...

oOo
Đánh lộn biết bao lần bao nhiêu chỗ, có lúc thắng lúc thua nhưng chưa có được một lần ngon lành hóa giải trận tiền êm đềm như bác Tám làm tui buồn lắm, cứ tự hỏi mình thiếu cái chi?
Trước ngày rời thần Thái Dương qua Mỹ tui trở lại chùa xưa chào giã biệt sư phụ rồi không biết vì một nguyên nhân nào tui đem mọi chuyện ra kể cho ông thầy già chùa Thần Đạo nghe.
Thầy tui rót một chén trà đưa cho tui rồi nói:


- Con đã tập luyện thành công rồi chỉ tại con không biết đó thôi.

Ngẫn ngơ tui hỏi lại thầy:

- Thưa thầy có lần nào con đã nói được trọn cả một câu đâu?

Ông thầy mỉm cười như Phật mà ôn tồn:

- Có phải đã có bao lần chỉ vì con muốn nói lên như thế mà địch thủ bỏ đi vì nó tức cười hay là nó tưởng con điên? Cái điểm
chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau. Tối thiểu thì con cũng đã không phải đánh nhau hay bị người ta đánh cho u đầu gãy gọng bao lần vì đã ráng nhớ mà nói lên cái câu đó. Bác Tám nào đó đã dạy cho con ba chữ Bi Trí Dũng và nay con đã có thêm chữ Nhẫn. Như thế cũng tạm đủ để làm hành trang trên bước đường đời.

Thật vậy sao Sư phụ?

Quá đổi mừng vui tui hăm hở xuống núi lang thang tiếu ngạo giang hồ tận xứ cao bồi Bắc Mỹ mà quên hỏi thầy...Chừng nào thì con có thêm chữ Tình?

Cuối đời phiêu bạt sắp tàn cuộc lảng du tui cũng đã âm thầm mà nhận ra trên bước đường đời lưu lạc có một loại dân chơi mà anh em mình không bao giờ thắng nổi, càng đấu càng thua tetua. Đó là những nữ thần, nữ hiệp phái Nga Mi, từ miền quê huơng đồng xanh biển mặn cho đến thung lũng hoa vàng hay tận phố đá buồn rừng phong tuyết phủ nếu lở mà gặp họ thì nên dùng chữ Nhẫn chứ đừng có hăm hở mà bảo...Cởi áo ra !
Tui đã lở dại chỉ có một lần mà bị tẩu hỏa nhập ma phải sống đời nô lệ hốt lá chiều Thu đem bỏ thùng rác suốt cả đời dài đêm tàn bến Ngự.

oOo
Cái khách sạn giờ đã đổi tên đổi chủ, hồ tắm thành sân để xe, cái áo lính hẳn đã bạc màu sương gió nhưng mảnh đất và khung trời xanh lơ bác Tám đứng uy nghi hùng dũng ngày nào vẫn còn thì sẽ có một ngày nào đó tui sẽ chỉ cho đám đệ tử cùng con cháu biết rằng ngày xưa ta đã từng học được ở nơi đây một bài học ân tình dài cả một đời người lang thang.
Chuyện xảy ra từ thuở xa xưa, hôm nay tui đã sáu mươi tuổi rồi tuy là không giàu có như bác Tám ngày xưa nhưng khách sạn thì cũng đã có ra vô biết bao lần từ Motel 6 cho đến Hilton, từ nhà nghỉ thành phố cho đến khách sạn ngàn sao, nên tui không còn phải sợ tiếng đời dị nghị mà viết ra đây câu chuyện này xem như là một nén hương lòng thắp lên cám ơn bác Tám.


Gần đây tui đã gặp lại một Chín Y chẳng những thành công trên đường đời mà còn được bạn bè cùng người xung quanh quý mến, vị nể và đêm nay nhớ đến cô cháu ngoại của bác Tám mà tui đã thấy trên mạng tui chỉ muốn mượn cái bài này mà thưa với ông Nội tui một câu nói chân tình tự tấm lòng thành:


- Ông Nội biết không cái Bi Trí Dũng của bác Tám ngày nào năm xưa đã truyền đến thế hệ thứ ba và con cũng đã có học được đôi phần.

Hết rồi
Hoàng Duy Liệu
(Hồi xưa tui đi học)
(This post was last modified: 04-28-2013 03:43 PM by Mây mùa Thu.)
04-28-2013 02:44 PM
Find all posts by this user Quote this message in a reply
maritza Offline
Moderator
*****

Posts: 41,887
Joined: Aug 2010
Post: #2
RE: Hồi xưa tui đi học - Chương kết - Hoàng Duy Liệu
Trời wơi là trời !!! Cuoilanlon Cuoilanlon Cuoilanlon Cuoilanlon

Ông Liệu ơi là ông Liệu !!! Belly-laugh Belly-laugh Belly-laugh

Ngày hôm nay đi ta bà thê' giới , nên ăn ngoài . Ăn xong ,lên xe bà MA dô lxmn , thấy đăng bài mới , ahhh , Mây Mùa Thu đăng thì chắc là bài của ông Liệu ! Mở ra thì y chang !
Đường dài , đọc cho ông MA nghe , ta nói , tới mấy đoạn cười tít mắt , ông MA nói : anh hổng thấy đường lái nè !!!! Haha Lol
Bà MA thì vừa ăn xong , cái bụng cứng ngắt , cười muốn tức cái bụng luôn !!! Cuoilanlon

Mới vô bài thấy : Chương kết ! Ủa đầu đâu mà kết đây ???
Thì ra lâu nay mấy bài trước là những chương của hồi ký Hồi xưa ông Liệu đi học !

Tui khoái nhứt khúc này :

Khi thì quá ư là diễu dỡ đến độ tui cũng phải nhe răng ra mà cười là vì tui đã quá thành tâm mà nói nguyên con bài bản như vầy:

-Tui không biết tại sao mà chú em đánh con cháu tui nhưng ...

Mà có con cháu nào đâu?

Chỉ có mình tui với một thằng du đãng trên phố Đa Kao Sài Gòn và tui chỉ
mới có 17 tuổi, một em bắc kỳ nho nhỏ gọi là bồ cho ấm nệm sau xe Honda
còn chưa có con cháu kiếm đâu ra? Thấy tui ôm bụng cười rủ rượi nó chán
nản lắc đầu bỏ đi miệng lầu bầu :

-Mới sáng sớm đã đụng nhầm sư phụ, thằng này chắc ở Biên Hòa.

Hahahah..... Khúc này là khúc ông MA warning : anh không thấy đường lái nè !!! Cuoilanlon

Thanks Mây Mùa Thu mang ông Liệu dìa lại Mây Ngàn .

Lâu nay Mây đi đâu dị ? Hay tại ông Liệu ngưng viết , hổng có bài mang dô ? Thì có gì hay mang dô cho MA đọc với . Lâu lắm , bận rộn nên không đi thư viện , hôm qua mới lò dò đi vô , lại có chuyện , lại đi ra !!!

Hỏi thăm ông Liệu có định viết gì tiếp chưa ? MA chờ đọc nha ! ForU
04-28-2013 10:13 PM
Find all posts by this user Quote this message in a reply
Mây mùa Thu Offline
BH Member
***

Posts: 42
Joined: Sep 2011
Post: #3
RE: Hồi xưa tui đi học - Chương kết - Hoàng Duy Liệu
Chị Ma ui,
Em chỉ post bài khi nào anh Liệu gởi cho em. Hình như ảnh đã viết truyện kế tiếp Nữa hồn lang thang trong đó có bài Chị Gấm và thằng Cu Lửa mà em đã post rồi đó.
Hôm Tết anh HDL nói là sẽ viết thư chào chị cùng ông Ma không biết ảnh đã viết xong chưa. Ảnh làm biếng lắm, em nghe mấy chị làm cùng hãng nói như vậy. hi hi. Smile
Em đang " Giền " du lịch stories của chị Bọ.


MMT
05-01-2013 07:28 PM
Find all posts by this user Quote this message in a reply
maritza Offline
Moderator
*****

Posts: 41,887
Joined: Aug 2010
Post: #4
RE: Hồi xưa tui đi học - Chương kết - Hoàng Duy Liệu
Úy trời ! Ổng chào hai dợ chồng MA hả ??? Why ???? À , là tại thấy hai ngừ này đọc truyện cừ tít mắt hả ??? hehehehhe..... Chi mà khách sáo dị !!! Đã lười thì thôi , cứ viết tiếp truyện cho đọc là dui gồi ! Smile
Mây cũng đi du lịch dí Bọ đều đều hả ? Sao MA đi tà tà mà hổng thấy Mây ? Chắc Mây sợ lạc , cứ níu rịt áo Bọ chớ gì ! MA toàn là ham ăn , ham ngắm nên lạc Bọ hoài thôi ! May sao lần nào cũng tìm ra ! Hú hồn ! Sleepy
05-01-2013 10:57 PM
Find all posts by this user Quote this message in a reply
Post Reply 


Forum Jump:


User(s) browsing this thread: 1 Guest(s)