Em đi, chàng theo sau,
Em không dám đi mau,
Ngại chàng chê hấp tấp,
Số gian nan không giàu!
Tôi đã cùng bước chung với ống ấy qua gần 40 năm, lúc sung sướng cũng như khi gian nan đã cùng dìu nhau chung hưởng và phấn đấu. Nhưng tôi vẫn bước chậm không phải vì ngại bị chê số gian nan không giàu mà vì con đường đá thô sơ không thể bước nhanh sợ té! may quá, 2 cô gái khi này đã giúp chúng tôi, tay đỡ tay nâng "Bố mẹ để con giúp, coi chừng ngã!" Lòng chùng xuống vì cảm động
Thật ra con đường đá này, đi thì dễ trượt chân nhưng trông còn hay gấp trăm lần con đường trải nhựa, may quá, chính quyền sở tại chỉ bắt đầu dựng cột chuẩn bị lắp cáp treo (2004) nhưng nghe đâu cũng gặp tranh cãi nhiều với dân địa phương. Ngang chùa (suốii?) Giải Oan, 2 cô đưa 2 vợ chồng vào ngôi chái nhỏ xéo ngang chùa, có bác trung niên lo quét lá và săn sóc bên ngoài; chúng tôi được mời trà và chuyện trò cùng nhau trong dăm phút nghỉ ngơi. Biếu bác trung niên chút quà mọn, chúng tôi trở xuống vì nhắm không leo nổi lên động Hương Tích, đến đây câu chuyện mới thực sự bắt đầu:
Trên đường đi, 1 trong 2 cô gái dẫn đường tự giới thiệu:
- Bố Mẹ ạ, chúng con làm trong tổ chụp ảnh cho du khách, bố mẹ giúp chúng con hôm nay nhé!
Tốt thôi! thường khi du lịch, chỉ thu hoạch được hình phong cảnh hoặc độc hành; được ông thì thiếu bà i nên lòng vui mà thấy chuyến đi chù Hương này được hình của cả hai. Cô lại tốt lòng đề nghị tiếp:
- Chụp máy phim con vài ảnh thôi ạ, còn thì để con chụp cho Bố Mẹ bằng máy của Bố Mẹ, như thế đỡ tốn hơn ạ!
Quá tốt! còn gì hơn?
Trở xuống, 2 cô nhỏ nhẹ bảo:
- Bố Mẹ cho chúng con ít tiền boa, kẻo xuống đến dưới lại phải nạp vào tổ, chia ra chúng con chẳng còn gì ạ!
Sao lại thế được? người ta đã theo mình suốt quãng đường, giúp mình qua những chặng đường dốc, sao lại lấy tiền thưởng của người ta mà chia cho kẻ khác vốn không có công sức gì? Tôi đưa ra 50.000 đ (2004) nhưng bị từ chối:
-Ấy Mẹ ơi, đời sống đắt đỏ mà Mẹ cho chúng con thế làm sao sống?
Chết thật, thế ra đây là nghề chính chứ không phài phụ à? thế thì 50 nghìn làm sao người ta sống được, thôi thế 100 nghìn vậy!
- Mẹ ơi!
Thôi thì 150 nghìn vậy!
- Mẹ ơi người ta còn boa chúng con 100 đô Mỹ ấy!
Dến phiên "Mẹ" gọi mẹ ơi!!! chưa từng thấy chuyện kỳ cục như thế này!! phát cáu, lòng chùng xuống vì tức, "Mẹ" thõng câu:
- Cô có lấy hay không thì tùy, nhưng tôi chỉ còn bằng ấy, còn dư tý chút chốc phải trả tiền hình cho Cô và còn phần cô chèo đò chứ!
"Con gái" chụp lấy tiền trước khi "Mẹ" cho trở vào túi!!!
Cẩn thận bước xuống dốc (không người giúp sức nữa), chúng tôi quanh vào chùa Thiên Trù thăm cảnh chùa cho dịu cơn bực tức.