Dinh thự phía Phan Thanh Giản gồm có các lớp, văn phòng bà Hiệu trưởng, phòng họp cho giáo sư, kế đó là mấy lớp xong đến cầu thang lên lầu. Dãy Đoàn thị Điểm chỉ có 1 từng, khoảng giữa để trống có bàn đánh ping pong xong đến mấy lớp nứa xong kế đó là building thứ ba có hành làn đi ra đằng sau, kế đó có canteen bán thức ăn, uống cho học sinh, xong đến phòng ăn cho mấy chị nội trú.
Tui được váo lớp đệ thât B4. Tất cả có 10 lớp đệ thất ,xếp theo điểm đạu cao, thấp. B1 dành cho nhừng học sinh đậu điểm cao nhất, xong đến B2, B3, B4.....B10. Lớp tui ở ngay dưới chân cầu thang dẫn lên phòng ngủ của bà Tồng Giám Thị, Emily Võ Thành.
Bà Võ Thành người cao, gầy dong dỏng, tướng giồng như đàn ông, lúc nào cũng nghiêm nghị, đeo cặp kiếng đen thấy phát ớn. Tụi con nít chúng tôi sợ bã như sợ chắng tinh. Tui vẫn còn nhớ một hôm, đang đứng sắp hàng vô lớp, tụi tui ào ào như cái chợ vỡ, bã lù lù xuất hiện trên cầu thang, áo dài đen, kiếng đen, trời, tụi nhỏ sợ hết hồn, đứa nào cúng nín khe!
Hồi đó đằng sau trường có bán nhiều món rất hấp dẫn như là me ngào, chuối nướng, củ sắn non. Củ sắn non nhỏ xíu, mỗi lần mua cả nón (không có chi đựng, ngã nón ra xài), đem vô lớp ăn. Ăn xong xã tùm lum, bà VT
xuống lớp cảnh cáo. Tui vẵn còn nhớ lời bã nới :"Cô không cấm các em ăn nhưng các em không được xả rác ngoài hành lang, tôi cho cả lớp 20 điểm xấu để lần sau nhớ".
Dạo tôi vào Gia Long, Trưng Vương mới di cư ngoài Hà Nội vào chưa xây xong trường nên họ phải học nhờ Gia Long. Hình như phía bên Bà Huyện Thanh Quan dành cho Trưng Vương. Các nàng Trưng Vương rất tân thời, cô nào cũng diện, trong khi đó tụi này có đứa còn đi dép cao su đi học, bị mấy nàng Trưng Vương gọi là " Cao Bá Nhạ" = Campagnard = dân nhà quê. Lúc đó cả GL và TV không có mặc đồng phục trắng, ai muốn bận áo màu gì tha hồ. Mãi đến năm tôi lên Đệ Ngũ trường mới bắt học sinh mặc đồng phục trắng. Tui không nhớ năm nào ban giám đốc bày đặt đồng phục màu xanh, đi dép 2 quai trắng, bài hát " Màu xanh" được chọn làm bài hát cho trường. Tụi con gái phả đối kịch liệt nhưng mấy bã không nao núng, cuối cùng học trò chịu thua, nhà trường mua lụa xanh về phân phát cho học sinh đem về may áo dài. Cái mặt tui coi hắc ám khi bận cái áo dài màu xanh, ghét quá trời.
Gia Long có huy hiệu nền xanh, hoa mai vàng, khi vào trường phải đeo huy hiệu đang hoàng. Huy hiêu có kim gắn phía sau nên khi ra khỏi trường là tụi tui gỡ dấu đi hết, sợ thiên hạ chọc quê. Về sau này để tránh cái nạn đó, ban giám đốc bày ra huy hiệu bằng vải, may luôn vào áo, thế là lũ học trò hết có đường tháo ra. Tui cũng không hiểu sao có nhiều người ao ước được vào GL trong khi tụi tui được vào lại lấy làm mắc cỡ khi đeo huy hiệu ra đường??????
Lớp tui học gồm có 60 mạng, nhớ không hết chỉ vài người đặc biết vẫn còn in trong óc tui. Thuở đó, học sinh nhiều người còn quốc tich Pháp, mang tên Pháp. Như trong lớp B4 của tui có 2 đứa, một nhỏ tên là Jacqueline Thérèse Rande, sau này đổi thành Nguyen thị Hường. Cô ta có lai Tây. Còn một nhỏ khác tên là Henriette Trần thị, sau lấy tên là Thanh Dung, bạn thân của tui. Ngoài ra lớp có Bùi Kim Vân, một cô bé thật xinh xắn, học giỏi. Kim Vân có nước da trắng nõn, môi đỏ hồng, tóc bông bềnh, đen nhánh. Vân học rất giỏi, lại hát hay. Năm đó lớp tui có làm màn kịch Trọng Thủy Mỵ Châu, KV làm vai chính. Khoảng đâu gần cuối năm, nhà trường bắt phải khám sức khoẻ, chích thuốc ngừa lao. Sự không may, người ta khám phá ra KM co vi trùng lao, thế là họ không cho Vân đi học nữa. Gia đình V nghèo, không đủ tiền cho V đi học trường tư, nên nàng phải ở nhà giúp mẹ may vá ,thêu thùa làm kế sinh nhai. Từ ngày đó, tui không biết cuộc đời của V ra sao. C Dời thật không công bằng vì tui nghe đồn có một học sinh khác cũng nhiễm binh lao nhưng vẫn được ở lại GL nhờ gia đình cô ta có tiền.
Không nhớ bài này tên gì nhưng KV hát trong vở kịch "Trọng Thủy Mỵ Châu", nó có những câu như ri:
"Một người ngồi bên kia sông im nghe nước chảy về đâu"
Một người ngồi đây trông theo nước chảy đoi dòng"
........Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời về sau!"
Độc giả có ai nhớ, tiếp tục.
Tôi được xếp ngồi dãy gần cửa sổ phía PTG, bàn thứ 5. Cùng bàn có nhỏ Tuyết cao, Xuân lùn, và Tân.
Tuyết cao ít nhất cũng 5'5, Xuân chỉ có 5 ' còn tui và Tân cỡ 5'3". Bàn trước có Yến, Xuân mơ, Bich Liên. Tụi tui hay chọc Yên, kêu là Kiến dương. Trong bàn của tui, chưa đứa nào biết bận xú chiêng nên chi khi thấy mấy nhỏ bàn trước bắt đầu bận, tụi này chọc hoài. Đúng là con nít vô duyên.
Lớp có nhiều giáo sư tùy theo môn nhưng tôi chỉ nhớ có cô Hàm dậy sử địa, cô Thu Nga dậy Viêt Văn, Bà Lý dậy Pháp văn và cô Tuệ Quang dậy Anh Văn.
Cô Tuệ Quang du học bên Anh về nên cách phát âm của cô theo kiêu English, theo lỗ tai của tui lúc đó nghe tức cười sao đâu. Có một lần, cô gọi nguyên bàn đứng lên đọc một hàn tiếng Anh trong cuốn Anglais Vivant, tui lăn ra cười làm mấy nhỏ kia cũng cười luôn, thế là lại bị la một trận.
Bọn học sinh ở saigon biết nhiều tiếng Pháp hơn dân miền ngoài vào , khi bà Lý bắt đàu nói tiếng Pháp, đứa nào cũng hiểu, may là tui hồi nhỏ có học Jeanne d'Arc còn nhớ chút chút. Tui ngán nhừt viết dicté tiêng Pháp, phải đổi tùm lum, nào là giống đực, giống cái, số nhiều, số ít , sao mệt quá. Mỗi lần viết chính tả giò bà Lý, tui faute đỏ trang giấy. Bà Lý ghét tui vì học dốt, lại thêm cái mặt lúc nào cũng lầm lỳ không biết cười miếng chi như mấy người khác (tại tui nhát gan) Con Lài sau này nói với tui (không biết có thật hay không) là bà Lý, nói cái mặt tui chắc về sau có nước đi tu chứ con trai chắc không đứa nào cưới.